Ai bảo kinh doanh là không thể sống chậm?

Ai bảo kinh doanh là không thể sống chậm?

Ai bảo kinh doanh là không thể sống chậm?
Ai bảo chậm là không thể thành công?

Sống chậm không chỉ tốt cho đời, mà còn tốt cho nghề.

Vậy thì hỡi làng ta, hãy xem ví dụ bên dưới.

Tui nhớ cách đây tầm 4 năm, tui có cãi lộn dữ dội với đối tác về việc triển khai 1 chiến dịch phát tờ rơi.

Đối tác muốn tui phát 50 ngàn tờ rơi trong 1 tuần.

Tui nhăn mặt: Ủa anh, xả rác gì mà xả dữ vậy anh?

Ổng ngẩn tò te hỏi lại: Xả gì? Cái này phát tờ rơi mà. Anh nói gì kỳ vậy.

(2 tụi tui same same tủi nhau, nên 2 thằng đều gọi nhau bằng anh. Giải thích cho mấy bé thắc mắc lần 2).

Tui: anh không thấy ngày nào người ta cũng xả 1 đống rác ở ngã 3 ngã tư hả?

Anh đó: ờ, nhưng còn cách nào nữa đâu.

Tui: vậy anh mướn tui qua đây là gì?

Ờ há, hình như anh quên 🙂

Chuẩn bị tới khúc gây cấn, bà con ráng đọc nhé.

Đoạn đối thoại được tiếp tục.

Tui hỏi: theo anh thì 50 ngàn tờ rơi này, thì bao nhiêu % người ta sẽ vứt mà ko thèm đọc?

Ảnh bảo: Chắc 30% anh nhỉ?

Tui nghĩ trong đầu (đâu có dám nói ra): tào lao, người ta vứt 90% là ít.

Mặc dù nghĩ thế, nhưng tui vẫn đáp lại 1 cách đầy hoa mỹ: Anh ơi, thường thì họ sẽ vứt 90%. Còn 10% đọc thì sẽ quên hết sau đó 10 phút ạ.

Ảnh bảo: vậy làm sao giờ anh?

Tui: thôi thay vì phát tới 50 ngàn tờ, mình phát chừng 1000 tờ thôi anh.

Ảnh bảo: bậy nè. Phát ít quá làm sao ra đơn hàng?

Tui vặn lại: nhưng người ta vứt tờ rơi hết thì lấy gì người ta đọc? mà người ta ko đọc thì lấy gì ra đơn hàng?

Lúc này 2 người đàn ông đã nóng mặt và có nguy cơ đỗ vở hợp đồng.

Tui thấy ko ổn, bèn xin đi toilet rồi quay lại nói chuyện tiếp.
….
5 phút sau.
….
Tui: bây giờ mình muốn đặt ra cái luật này. Mình sẽ lắng nghe anh trước. Khi anh nói, mình sẽ chỉ nghe mà ko góp ý. Và mình cũng muốn điều ngược lại, nghĩa là khi mình trình bày thì anh cũng nghe và tuyệt đối ko góp ý. Khi mình nói xong thì anh hãy góp ý xả láng. Ô kế?

Ảnh: ô kê.

Tui: vậy anh nói ý kiến của anh trước đi.

Ảnh: mình cũng ko có ý kiến gì hết?

Tui: vậy để tui nói ý kiến, ô kế?

Ảnh: ô kê.

Tui: tui nói thì anh ko được góp ý, ô kế?

Ảnh: ô kê.

Tui: Ý của tui là thế này.

Chúng ta chỉ cần in 1000 tờ rơi thôi, nhưng sẽ đặt mục tiêu 70%-90% người ta sẽ đọc hết.

Chúng ta sẽ in kiểu bao thư trong suốt. Bên trong sẽ để vào đó 5 ngàn đồng.

Và bao thư sẽ dán cực kỳ chặt, để người ta chỉ có thể dùng kéo để cắt, chứ ko thể mở bằng tay.

Ô kìa, mặt anh lại nóng nữa rồi kìa. Cứ bình tĩnh để mình giải thích.

Thứ nhất, bao thư trong suốt là để người ta nhìn thấy bên trong có 5000 đồng.

Thứ hai, 5 ngàn đồng này sẽ giúp người ta giữ lại cái bao thư đó, thay vì vứt đi.

Thứ 3, cái bao thư dán-cực-kỳ chặt là để cho người ta ko thể mở ngay ra lúc ở ngã tư đèn đỏ (vị trí phát tờ rơi). Họ sẽ phải giữ cái bao thư đó. Họ sẽ suy nghĩ mãi về cái bao thư đó: sao tụi này lại bỏ tiền vào bao thư nhỉ?

Và khi đến nơi làm việc (hay về nhà), họ sẽ ngay lập tức lấy kéo cắt để mở bao thư và “lụm” 5000đ.

Sẵn sự tò mò, họ sẽ đọc ngấu nghiến lá thư quảng cáo bên trong, vì họ đã nghĩ về chúng ta trong suốt quãng đường từ khi nhận bao thư, cho tới khi về nhà.

Lúc này, chúng ta đã có 2 thứ cực kỳ quan trọng: sự hứng thú và sự chú ý của khách hàng tiềm năng.

Tổng vốn chúng ta cần là bao nhiêu?

Rẻ rề à.

5000đ nhân cho 1000 bao thư: 5 triệu.

Tiền in bao thư trong suốt: 3 triệu (cho 1000 cái)

Tiền công phát tờ rơi: 2 triệu.

Tổng: 10 triệu.

Con số quá rẻ so với việc anh đi xả rác 50 ngàn tờ rơi. (Giá mỗi tờ rơi là 200đ, chỉ riêng chi phí in cũng đã 10tr rồi, chưa tính chi phí thuê người phát hết 50 ngàn tờ này thì cũng mệt à).

Mà anh biết đó, 50 ngàn tờ mà phát ra thì chắc gì số người thực sự đọc đã ngang bằng so với chiến lược “Mồi câu 5000đ”.

Ảnh: ờ, diệu kế. Diệu kế. Chúng ta sẽ test thử 1000 bao trước. Nếu ‘ăn” thì sau đó nhân rộng.

Tui: tuyệt vời anh ạ. Công nhận anh toàn nghĩ ra các ý tưởng mà ai cũng có thể nghĩ ra ahihi.

Ảnh: Nhưng sao anh nghĩ ra được cách này hay vậy.

Tui: vì mình chậm chạp bẩm sinh anh ạ.

Live Slowly - sống chậm

Mình làm gì cũng chậm.

Vì chậm nên mình mới nhận ra, hóa ra 1.000 lại nhiều hơn 50.000.

Vì chậm nên mình mới ko bộp chộp làm theo những cách mà ai cũng có thể nghĩ ra (như ai kia).

tăng tăng (Chuông tin nhắn).

À mà mình vừa mới nhận được tiền đặt cọc cho hợp đồng này anh nha. Riêng về chuyển tiền thì mình thích nhanh hơn chậm, hehe.

P/S: câu chuyện này là có thật, dĩ nhiên tui viết lại và cường điệu một chút cho các bạn dễ đọc. Rất muốn ghi cụ thể hơn, và up cái bao thư đó lên cho bà con tham khảo, tuy nhiên đối tác lại ko đồng ý. Nên thôi vậy.

PPS: Quỡn quỡn thì tui sẽ viết tiếp câu chuyện này. Các bạn có thấy ai phát tờ rơi mà được trả lương 1 triệu /ngày chưa? Đơn giản vì ko phải gặp ai cũng phát, mà phải biết lựa chọn người sẽ phát. Thôi hẹn bài sau -))

— web5ngay —

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments