Đằng sau mỗi tác phẩm đều có một câu chuyện mà tác giả muốn gởi gắm vào đó…
“Sẽ có thời điểm, chúng ta hoang mang vô cùng khi đứng giữa những lựa chọn: chọn người mình yêu, hay chọn người yêu mình, chọn kẻ mình muốn thương, hay là kẻ thương mình… hay là chọn 1 mình… chọn cô đơn…”
“Cứ hỏi vì sao mùa đông Hà Nội lại nặng nề đến vậy, là nhiệt độ quá thấp, hay là lòng này đang mong ngóng một ai?”
Với album “Mơ” của NGAO, có thể mỗi người sẽ có một cảm nhận riêng của chính mình…
Ở đây, mọi thứ đều bay lên…

Còn trẻ thì hãy cứ yêu đi, yêu điên dại, yêu bất chấp, yêu không lí do… Đừng để đến cái tuổi đôi mươi, khi mà cuộc sống có nhiều thứ cần lo, ta sẽ chả muốn có tình cảm với một ai nữa, đến việc quen 1 người cũng ngại, dỗ dành 1 cô gái cũng lười… cứ chờ, chờ 1 ai đấy đến thương mình chứ không muốn thương 1 ai trước cả…

Sẽ có thời điểm, chúng ta hoang mang vô cùng khi đứng giữa những lựa chọn: chọn người mình yêu, hay chọn người yêu mình, chọn kẻ mình muốn thương, hay là kẻ thương mình… hay là chọn 1 mình… chọn cô đơn…

23:58, hôm nay chán 1 chút, khoác vội vài chiếc áo, bước ra khỏi căn phòng đã ấm hơi, mua lấy 1 chiếc kem và bước thật chậm giữa con đường đen nghịt rộng và dài, tìm 1 góc có thể nhìn được trọn vẹn bầu trời, khui 1 lon bia và bịch khô gà mà có người vẫn hay ăn. Ngồi một lúc, đầu óc trống không, thở dài vài chiếc …
….
Chuyện lủng củng quá :))
Nói chung là nếu có #ngang qua# nhau# thì hãy coi như chỉ là gió…

#noel


#tìm

Cứ hỏi vì sao mùa đông Hà Nội lại nặng nề đến vậy, là nhiệt độ quá thấp, hay là lòng này đang mong ngóng một ai?

Có những kẻ đang chạy theo mãi một kẻ cố chạy theo một kẻ…
…
Lạnh thôi, đừng mưa…

Trái đất quanh quanh mặt trời,
Mà trái tim quanh quanh một người…
Đến trái đất còn #ngả #nghiêng,
Thì trách sao trái tim lại #ngả #nghiêng…

Con người thường gán sự cô đơn với định nghĩa của sự tiêu cực, nhưng vẫn còn vài kẻ lập dị cứ mãi ôm lấy chiếc “cô đơn” ấy, yêu nó và chìm vào nó, đưa nó vào những giấc #mơ … Chắc chỉ một kẻ lập dị nào khác mới có thể mang nó đi.

Ước mơ là thứ có thể chia sẻ…

Có những thứ âm thanh càng nghe càng nao lòng, mà sao vẫn có mấy thằng khờ ôm nỗi buồn mà lắng nghe?

“Xin cho em về, về một nơi rất xa loài người” …
Nếu có 1 hành tinh song song và mọi thứ ở đó đều có thể xảy ra, thì tôi đã sẵn sàng để bước vào…

Không biết đang vui hay đang buồn
Không biết đang yêu hay đang ghét
Không biết đang cảm ơn hay trách móc
Không biết đang nghĩ gì…


Thời tiết này, bỗng dưng lại có vài kẻ điên đòi rũ bỏ hết tất cả mà lang thang hoài trên phố…
Cũng được thôi, khi cái lạnh của mùa đông là cái lạnh của thứ cảm xúc cô liêu, bất cần.
Người ta lấy cái “mùa của cô đơn” ra để nguỵ biện cho cái sự cô đơn của chính mình. Rồi cứ thế, bỏ mặc mà đi…
Thực ra, mùa đông Hà Nội sẽ chẳng lạnh đến thế đâu, nếu như ta chẳng có ai đó cùng sưởi ấm đôi tay này .
Thế nên là, Hà Nội mùa này không thích hợp để cô đơn…


#không có ai trưởng thành hơn, mà là chúng ta trưởng thành theo cách khác nhau
#không có người cố gắng mà đi đến thất bại, chỉ là thành công đến muộn chút thôi

Anh sẽ ôm em đến hết mùa hoa rơi
Khi bóng anh ngập chìm sâu tăm tối
Xin em giữ chút ánh sáng dành cho anh…
–Nguồn: NGAO —
o0o