Lối Nhỏ
Đen Vâu ft Phương Anh Đào
“Em vào đời bằng đại lộ còn anh vào đời bằng lối nhỏ
Anh nhớ mình đã từng thổ lộ, anh nhớ rằng em đã chối bỏ”
Giải thích ý nghĩa MV
Luân Đôn…
Một vụ trộm kì bí đã diễn ra. Chiếc nhẫn ngọc bảo vật có giá trị nhất nước Anh đã bị một người phụ nữ lấy cắp. Và ai tìm lại được chiếc nhẫn sẽ được trao thưởng 100,000 bảng Anh. Vị thám tử đại tài Sherlock Holmes cũng đã vào cuộc để tìm lại chiếc nhẫn. Thế nhưng, anh lại biết rõ người đã lấy cắp chiếc nhẫn là ai.
Holmes mở chiếc đồng hồ anh luôn mang theo mình, bên trong đó lại được cất giữ một bức ảnh, một bức ảnh chụp anh cùng với một người phụ nữ…
“Với Sherlock Holmes, cô ấy luôn là một người phụ nữ. Tôi ít khi nghe thấy anh đề cập cô ấy dưới hình thức khác. Trong mắt anh, cô ấy vượt hơn hẳn mọi người khác về vẻ nữ tính. Đó không phải là một tình cảm yêu đương dành cho Irène Adler. Đó là một cảm xúc trái ngược lại với sự điềm tĩnh, lạnh lùng và chính xác đến tuyệt đối của Holmes. Tôi biết anh đã từng có những lý luận sắc bén và sự quan sát tinh tế không ai có được nhưng chính cảm xúc ấy đã làm anh sai lạc. Anh không còn nói đến cảm xúc lãng mạn và cũng thôi những lời chế nhạo.”
Người phụ nữ mở tấm rèm cửa sổ ra và quan sát từ trên cao. Cô biết rằng vị thám tử đại tài đã đến và cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đối đầu với anh. Holmes bước vào phòng trà, tất cả mọi người xung quanh đều chú ý đến anh. Holmes tiến đến và ngồi vào một chiếc bàn ngay giữa căn phòng, nơi mà một bàn cờ đã được chuẩn bị.
Sau khi hát xong, Adler tô lại son môi và tiến đến ngồi đối diện với Holmes. Hai người cùng chơi với nhau một ván cờ. Holmes hết sức tập trung, vì có lẽ nếu thắng cô, anh sẽ biết được nơi chiếc nhẫn được cất giấu.
Bỗng nhiên cạch môt tiếng, Adler thả chiếc nhẫn lên bàn cờ, trong sự ngỡ ngàng của Holmes và tất cả mọi người xung quanh. Cô đứng dậy, tiến lại gần anh và thì thầm điều gì đó rồi bỏ đi, có lẽ là: “Anh đã tìm được điều anh muốn chưa!?” Holmes bật dậy định đuổi theo cô nhưng Adler đã còng anh lại vào chiếc ghế. Đúng lúc đó, tất cả mọi người xung quanh lao vào để chộp được chiếc nhẫn, khiến cho Holmes bị quay cuồng trong đám người tham lam, khiến cho anh không đuổi theo cô được nữa.
Adler bước ra khỏi quán, trong trang phục một người đàn ông để “tận dụng sự tự do mà nó mang lại”. Cô đã hoàn thành được mục tiêu của mình, đó là lấy được chiếc đồng hồ quý giá của Holmes, chiếc đồng hồ có chứa bức ảnh duy nhất trên thế giới này chụp chung hai người. Và cô bước đi với một nụ cười mãn nguyện…
“Xưa nay, anh vẫn thường lấy chuyện thông minh của phụ nữ ra mà đùa cợt. Nhưng gần đây tôi không nghe anh làm việc đó nữa. Mỗi khi nói về Irène, hoặc khi anh nhắc đến tấm ảnh của nàng, anh luôn luôn gọi nàng bằng danh hiệu cao quý: “Người Phụ Nữ.””
Và chàng Sherlock của chúng ta sau khi buồn đời đã tự sự:
“Em vào đời bằng đại lộ, còn anh vào đời bằng lối nhỏ
Anh nhớ mình đã từng thổ lộ, anh nhớ rằng em đã chối bỏ …
<Nguyen Duc Son>
MV
Lyrics
[Verse 1: Đen]
Ay
Đen Vâu
Em vào đời bằng đại lộ còn anh vào đời bằng lối nhỏ
Anh nhớ mình đã từng thổ lộ, anh nhớ rằng em đã chối bỏ
Anh nhớ chuyến xe buổi tối đó, trên xe chỉ có một người ngồi
Anh thấy thật buồn nhưng nhẹ nhõm, anh nhớ mình đã mỉm cười rồi
Anh nghĩ anh cần cảm ơn em, vì những gì mà anh đã nếm trải
Kỉ niệm sẽ là thứ duy nhất, đi theo anh cả cuộc đời dài
Nếu không có gì để nhớ về, anh sợ lòng mình khô nứt nẻ
Hình dung em như là Nữ Oa, có thể vá tâm hồn này sứt mẻ
Anh thường một mình, tìm đến nơi có nhiều cây cối (yeah)
Nghĩ về những ngày tàn, đã trôi qua theo chiều tay với (ah)
Cũng chẳng nghĩ nhiều, anh không mong những điều may tới
Vài nỗi buồn đã cũ, sao bỗng nhiên giữa chiều nay mới (ah)
Anh vẫn thường nghe, thời Trống vắng hay là Kiếp ve sầu
Những giấc mộng non, như tán lá cây xanh biếc che đầu
Tình yêu thật ra đơn giản như là một cái bánh bao chay
Thắp lên lửa nhỏ, hơn là cứ đi tìm hái ánh sao bay
[Chorus : Phương Anh Đào]
Đường xa quá, lắm lúc thấy mình lẻ loi
Người đã đến, vui đấy, nhưng rồi cũng đi
Chạm lên trái tim thấy cơn mơ còn cháy nồng
Nhiều đêm trắng xoá bay, lòng như có gió đầu mùa
[Verse 2 : Đen]
Em vào đời từ cao tầng còn anh vào đời từ mái lá
Thế nên những điều anh mong cầu, không bao giờ là thái quá
Những thứ anh làm thường đơn giản, nên không hay được đánh giá cao
Vài người thường ăn hải sản, rồi lại chê bai mùi cá ao
Giống như con người anh, dễ nắm bắt và dễ chịu
Bài hát này không sâu xa, rất dễ nghe và dễ hiểu
Anh không có nhiều lưu ý, anh cảm thấy mình dễ chiều
Đây không phải là nhạc buồn, đây thứ nhạc để chill
Em vào đời bằng náo nhiệt
Anh vào đời bằng âm thầm
Em đi tìm nốt thăng hoa
Lòng anh lại là âm trầm
Em đi tìm lời phố thị
Anh đi tìm tiếng ghi-ta
Em đưa anh vào trong náo nhiệt
Anh lắc đầu và đi ra
Em vào đời bằng vang đỏ
Anh vào đời bằng nước trà
Bằng cơn mưa thơm mùi đất và bằng hoa dại mọc trước nhà
Em vào đời bằng kế hoạch
Anh vào đời bằng mộng mơ
Lý trí em là công cụ còn trái tim anh là động cơ
Em vào đời nhiều đồng nghiệp
Anh vào nhiều thân tình
Anh chỉ muốn chân mình đạp đất
Không muốn đạp ai dưới chân mình
Em vào đời bằng mây trắng
Em vào đời bằng nắng xanh
Em vào đời bằng đại lộ và con đường đó giờ vắng anh
[Chorus: Phương Anh Đào]
Đường xa quá, lắm lúc thấy mình lẻ loi
Người đã đến, vui đấy, nhưng rồi cũng đi
Chạm lên trái tim thấy cơn mơ còn cháy nồng
Nhiều đêm trắng xoá bay, lòng như có gió đầu mùa
Đường xa quá, lắm lúc thấy mình lẻ loi
Người đã đến, vui đấy, nhưng rồi cũng đi
Chạm lên trái tim thấy cơn mơ còn cháy nồng
Nhiều đêm trắng xoá bay, lòng như có gió đầu mùa…