Đây là bức ảnh chụp ngày 9/5/2011.
Người đàn ông trong ảnh là Konstantin Pronin (86 tuổi) – một cựu chiến binh từ cuộc chiến tranh Vệ Quốc vĩ đại. Đã từ bao năm nay, năm nào cũng vậy, cứ đến ngày kỷ niệm chiến thắng Phát Xít, từ Belarus xa xôi, ông lại tìm đến công viên Gorky (thủ đô Moscow cách Belarus hơn 600km), ngồi trên chiếc ghế này, đúng vị trí này để chờ đợi các đồng đội. Bởi họ đã từng siết tay và hẹn nhau, năm nào cũng sẽ tụ về đây như vậy.
Nhưng năm nay, sau khi đã ngồi hàng giờ liền ngoài trời để chờ đợi… ông chợt nhận ra, sẽ không có ai đến cả và mình là người cuối cùng còn lại của đơn vị năm ấy!
Đối với nhiều người trẻ, có lẽ họ sẽ rất dễ dàng trò chuyện với nhau qua điện thoại, qua facebook, qua video call hay nhiều phương thức khác của kỉ nguyên khoa học công nghệ. Nhưng với những người lớn tuổi, họ không biết sử dụng những thứ đó. Và họ cũng muốn gặp nhau, nhìn thấy nhau, hàn huyên những kỉ niệm cũ của một thời thanh niên sôi nổi đã hiến dâng tuổi trẻ của mình vì tổ quốc.
Mình cũng đã thử tìm hiểu ông cụ Pronin đã mất chưa nhưng chưa tìm ra.
Đây là một câu chuyện buồn nhưng không phải giáo điều, mình hi vọng nó đủ để cảnh tỉnh những giá trị sống của người trẻ. Mình đã từng chứng kiến một nhóm bạn bước vào quán cafe mỗi người lại vùi đầu vào smartphone. Không chuyện trò, giao tiếp gì cả. Họ như sống trong thế giới riêng của mình bên trong màn hình bé xíu. Giá trị của mối quan hệ không nằm trong những con chữ, nút like vô cảm. Giá trị của nó nằm ở những kỉ niệm, những buổi gặp gỡ, trò chuyện trực tiếp cùng nhau, những cái siết tay thật chặt.
Chuẩn bị bắt đầu kì nghỉ Tết dài ngày. Mình mong các bạn hãy dành thời gian để gặp gỡ, trò chuyện với những người bạn, người thân của mình mà đã lâu rồi mình chưa gặp hay nói chuyện với họ.
Mong bạn sẽ có những giây phút nghỉ lễ vui vẻ, đầm ấm, nhiều ý nghĩa.
— nguồn: motnuatraitao —
o0o