Tâm sự nghề Đi Khách…

Tâm sự nghề Đi Khách…

Hồi đó, ngày nào tôi cũng phải đi khách. Khách muốn gì tôi cũng phải chiều. Dù cho ý tưởng của khách bệnh hoạn và kinh dị đến mức nào tôi cũng phải làm cho khách của tôi vui lòng. Miễn là sau cuộc vui họ trả tiền đầy đủ là được.

Làm cái nghề ấy có những lúc không được nghỉ ngơi. Thì thoảng có những lúc ngủ dậy bị khách gọi dậy vật nhau lăn lộn rồi mới được ngủ tiếp. Hoặc có lần khách book gói lớn tôi phải đi tour liên tục ngày nào cũng phải thức đến 4 5h sáng mới được ngủ hơn 1 tuần liên tục.

Khách nào vui thì chuyền tay bạn bè số phone của tôi. Khách không vui thì chỉ coi là món giải trí giữa đường.

Nghề đi khách

Đáng sợ nhất là những lần khách đã no xôi chán chè nhưng bùng tiền hoặc phủi đít đi về. Nhục nhã nhất là những lúc đi khách xong hầu hạ chán chê thì tự móc túi lấy tiền taxi đi về…

Sau hơn 10 năm làm nghề này tôi mắc đủ các loại bệnh xã hội. Già yếu, không đủ sức khoẻ, không chiều khách những thế khó nữa thì càng ngày càng cảm thấy tủi nhục và đau đớn cho thân phận mình. Đứng giữa dòng đời tấp nập nhiều khi tự hỏi rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu……

Có những lúc nghĩ hoàn lương, chọn 1 con đường khác, một công việc khác. Nhưng cả tuổi thanh xuân nay đã không còn nữa rồi. Tôi không biết bắt đầu lại như nào thế nào nữa.

Tâm sự một người 10 năm làm nghề marketing…

Đường Tăng

o0o

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments